5.08.2011

Ðồi Vọng Cảnh



Vị trí: Ðồi Vọng Cảnh thuộc Tp. Huế, tỉnh Thừa Thiên - Huế, cách trung tâm Tp. Huế khoảng 7km.

Đặc điểm: Đứng trên Ðồi Vọng Cảnh có thể nhìn thấy được phong cảnh nên thơ của Tp. Huế, đặc biệt là khu lăng tẩm của các vua nhà Nguyễn.

Cách núi Ngự vài km là đồi Vọng Cảnh, một danh thắng khác của Huế, đứng soi bóng duyên dáng bên dòng sông Hương, nhìn qua núi Ngọc Trản. Từ đồi Vọng Cảnh có thể nhìn thấy những khu vườn cây ăn quả mướt xanh của cau, nhãn, cam, quýt, thanh trà... chen lẫn bóng thông, những mái nhà ngói xám của đền chùa, lăng tẩm cổ kính, trầm mặc... Sông Hương như một dải lụa mềm uốn quanh dưới chân đồi... Ðồi Vọng Cảnh không đẹp bằng Núi Ngự Bình, nhưng đúng như tên gọi của nó vì đứng ở trên đồi Vọng Cảnh có thể nhìn thấy được phong cảnh nên thơ của thành phố Huế đặc biệt là khu Lăng tẩm của các vua Nguyễn.

Du khách có dịp đến đây vào buổi bình minh sương tan hay lúc hoàng hôn, mới hiểu hết và thấm thía vẻ đẹp nên thơ, nên họa của một ngọn đồi, một khúc sông, một góc trời xứ Huế. 

4.27.2011

Tôi Trả Lời Phỏng Vấn Của Đài Châu Á Tự Do AFR về Cù Huy Hà Vũ và Vấn Đề Đa Đảng Ngày 20-4-2011

"...Tất cả những người nước ngoài tại các công ty nước ngoài tôi đã làm việc đều nói với tôi về ưu điểm chính trị ổn định của Việt Nam. Mà ai cũng biết Việt Nam không phải là quốc gia đa đảng...."
Tôi Trả Lời Phỏng Vấn Của Đài Châu Á Tự Do AFR về Cù Huy Hà Vũ và Vấn Đề Đa Đảng Ngày 20-4-2011
Chiều nay lúc trời đổ cơn mưa như trút, tôi nhận được điện thoại từ số 0066 2652 1113 của phóng viên Đài Phát Thanh Châu Á Tự Do với nội dung có thể tóm tắt như sau mà tôi ghi lại theo trí nhớ với các chú giải thêm trong ngoặc đơn:
AFR: Xin hỏi thăm có phải đây là số điện thoại của Thạc sĩ Hoàng Hữu Phước, người đã có những bài viết trên Emotino mà nhiều người Việt (ở hải ngoại) đang rất quan tâm? … Xin Thạc sĩ cho biết ông nghĩ gì về Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ và ý kiến ông thế nào trước lời kêu gọi phải tha bổng Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ?
Đáp: Tôi biết đến ông ấy qua đoạn phát biểu trên mạng khi ông ấy nói lung tung về kiện tụng này nọ. Là người học về luật, ông ấy lẽ ra phải rõ là tất cả đều phải theo một khuôn khổ luật pháp nhất định, và việc phản ảnh hay đấu tranh đều phải theo các khuôn khổ ấy. Nếu ông ấy làm đúng (theo các thủ tục thì) người ta sẽ xem xem ông ấy nêu đúng hay sai và sẽ công nhận ông ấy đúng nếu ông ấy đúng. Còn sự việc thứ hai tôi biết về ông ấy là qua một văn bản ông ấy tung trên mạng đòi quốc hội xử phạt những người làm phim lịch sử Việt Nam có những chi tiết lịch sử ông ấy cho là sai, và tôi thấy rõ là ông ta có vấn đề bất ổn tâm l‎ý (thần kinh).
Về việc bạn nói thu thập chữ k‎ý đòi thả Cù Huy Hà Vũ thì tôi xin nói thế này: mỗi nước có hệ thống luật pháp riêng (và mọi công dân phải tuân thủ cũng như chịu trách nhiệm cá nhân khi vi phạm các quy định ấy). Tùy theo tội danh mà một phạm nhân bị phạt tiền, hay phạt tù, mấy tháng hoặc mấy năm, theo luật pháp (của nước mà người đó là công dân). Cù Huy Hà Vũ phạm tội và phải bị phán xử theo luật pháp Việt Nam mà ai cũng phải tôn trọng, cũng như Việt Nam tôn trọng luật pháp Hoa Kỳ, không bao giờ tổ chức biểu tình lấy chữ ký đòi chính phủ Mỹ phải tha bổng một công dân Mỹ da màu nào đó đã bị tòa án Mỹ kết án. Tôi chưa đi du lịch nước nào cả, nhưng tôi đi công tác nhiều nước, và ở đâu tôi cũng tuân theo luật pháp nước đó. Gia đình tôi chăm việc bố thí, vậy mà khi sang Ấn Độ, đến Đất Phật, tôi lại không bố thí vì luật bên ấy cấm bố thí. (Tôi không vì vậy mà nói Ấn Độ vi phạm nhân quyền hay dân quyền).
AFR: Tại sao Thạc sĩ lại nói câu hay nhất của lãnh đạo Việt Nam là “Việt Nam không cần đa đảng”?
Đáp: Từ ngàn xưa người Việt Nam đã có tài ngoại giao mềm mỏng để có thể tồn tại trước các thế lực thù địch. Tôi nghe có một nghi án về Hoàng Đế Quang Trung qua Tàu quỳ ôm gối Vua Càn Long (lễ bảo tất hay bão tất) để tỏ lòng hiếu thảo, và ai cũng vì danh dự quốc gia mà nói rằng vua Quang Trung cử người giả dạng mình sang Tàu chứ không phải đích thân người ngự giá. Tôi nghĩ việc giả dạng nếu có cũng không ai được biết, sao lại được công khai trong sử sách chọc giận thiên triều? (mà dù có là người đóng thế vai thì đó cũng mang danh đại diện Việt Nam sang Tàu quỳ ôm gối vua Tàu, chứ đâu thoát được cái nhục quốc gia). Nói thế để bạn hiểu là các vua của ta rất mềm mỏng: anh đánh tôi thì tôi đánh bại anh, đồng thời hòa hoãn hữu hảo với anh, kiếm cách lùi dần về phương Nam để tránh xa anh. Cũng vậy, để đất nước trường tồn, Đảng và Nhà Nước Việt Nam luôn thể hiện sự mềm mỏng, chẳng hạn đối với Mỹ thì mỗi khi Mỹ công bố Báo Cáo Nhân Quyền,  Việt Nam có những ngôn từ phản đối nhẹ nhàng, hay khi Trung Quốc có hành vi này nọ thì Việt Nam cũng nhẹ nhàng phản đối. Việc thay đổi cung cách từ kiểu khôn khéo nhẹ nhàng không nói đến, biến thành dõng dạc tuyên bố “Việt Nam không cần đa đảng” đồng nghĩa với việc Việt Nam đã nhận thức đầy đủ về uy thế của Việt Nam, đặc biệt là hiểu rõ Mỹ cần Việt Nam, và Trung Quốc mới là đối thủ chứ không phải Việt Nam. Ý nghĩ tôi thán phục câu nói ấy là như vậy đó.
À, bạn có thể gọi tôi là “anh” hay “ông”. Tôi luôn gọi các tiến sĩ là “thầy” (bất kể tuổi tác) nhưng lại muốn bản thân mình được gọi là “anh” hay “ông” hơn.
AFR: Xin cảm ơn anh. Nhưng Việt Kiều có đóng góp hàng năm nhiều tỷ USD cho Việt Nam, sao anh lại cho rằng họ không đóng thuế nên không có quyền đòi đa đảng?
Đáp: Tôi đi làm và gởi tiền phụng dưỡng cha mẹ tôi. Đó là đạo hiếu. Các bạn cũng đi làm và gởi tiền về phụng dưỡng cha mẹ các bạn, và các bạn nên tự hào vì đó là đạo hiếu. Tôi đóng góp ý kiến cho nhà nước Việt Nam vì tôi là công dân Việt Nam chứ không phải vì tôi có gởi tiền nuôi cha mẹ nên được đóng góp ý kiến cho nhà nước. Tương tự, các bạn gởi tiền nuôi cha mẹ và cho rằng mình có quyền đòi đa đảng, tôi e là không hợp lý. Thậm chí bạn gởi tiền về cho cha mẹ già yếu của bạn mua một chiếc Roll-Royce và cha mẹ bạn đóng thuế dù cho có đến 500% trị giá chiếc xe, thì đó cũng không phải bạn có đóng thuế cho Việt Nam với tư cách công dân, vì đó là thuế thuộc loại mậu dịch hay phi mậu dịch, Các bạn có đã đóng góp trực tiếp cho chính phủ Việt Nam hiện đại hóa quân đội, xây dựng hải quân hùng mạnh, hay không? Bạn gởi tiền về nuôi cha mẹ và người thân, điều đó tất nhiên có ý nghĩa tích cực ở chỗ trong hoàn cảnh Việt Nam còn nghèo, số tiền các bạn giúp gia đình bạn thoát nghèo, làm vơi bớt đi một phần gánh nặng của chính phủ Việt Nam để chính phủ tập trung lo chô số dân nghèo còn lại.
AFR: Anh nói Việt Nam độc đảng tạo nên chính trị ổn định là mong muốn của các nhà đầu tư nước ngoài, điều này sẽ khiến họ không hài lòng.
Đáp: Nếu tôi là tỷ tỷ phú Việt Nam, tôi sẽ tìm cơ hội đầu tư ở Mỹ (vì Mỹ có hệ thống luật pháp cực kỳ chặt chẽ mà tôi thích luật pháp phải như thế mới bảo đảm việc kinh doanh của mình tồn tại lành mạnh), hay ở những nước chính trị ổn định như New Zealand, Úc, hoặc Hòa Lan. Nếu tôi là tỷ tỷ phú New Zealand, tôi sẽ tìm cơ hội đầu tư vào Đông Nam Á, và tôi bắt đầu tính toán so sánh: Phillipines thì hay có mấy vụ bắt cóc, hành quyết du khách phương Tây; Indonesia hồi giáo cực đoan chống Mỹ và phương Tây; Malaysia thỉnh thoảng có tin phá âm mưu khủng bố; Thái Lan thì hết áo đỏ tới áo vàng, biểu tình hoài; và tôi sẽ đến Việt Nam đầu tư do không muốn tài sản vốn liếng của mình gặp quá nhiều rủi ro từ những bất ổn chính trị. Vậy đó là sự lựa chọn bình thường của giới đầu tư nước ngoài. Tất cả những người nước ngoài tại các công ty nước ngoài tôi đã làm việc đều nói với tôi về ưu điểm chính trị ổn định của Việt Nam. Mà ai cũng biết Việt Nam không phải là quốc gia đa đảng.
AFR: Nhưng anh nói dân Việt Nam không cần đa đảng vì yêu sự công bằng. Vậy Việt Kiều không yêu sự công bằng sao, khi đòi đa đảng?
Đáp: Trên võ đài chuyên nghiệp, người thua không căm thù người thắng. Tại Việt Nam, cộng sản đã thắng. Lẽ công bằng là họ được hưởng những gì chiến thắng đem lại. Nếu nói sự gởi tiền về nuôi gia đình là đóng góp để đòi đa đảng thì theo tôi rất có thể năm hay mười năm nửa Việt Nam mới có thể có sự nhìn nhận về “công trạng” đó, nhưng theo lẽ công bằng, những ai đã hy sinh xương máu, tuổi thanh xuân, gia đình, tương lai hạnh phúc cá nhân cho nước Việt Nam hiện nay mới là những người có quyền ưu tiên nêu yêu sách đối với Nhà Nước Việt Nam. Nếu họ đã là liệt sĩ thì sao hưởng quyền lợi đó được. Vậy là thân nhân họ có quyền nói thay họ. Và cứ thế, sự xếp hàng thứ tự trước sau rồi cũng sẽ đến lượt các bạn. Đòi có quyền nói về đa đảng là sự bất công vì các bạn không là công dân Việt Nam có đóng thuế cho Việt Nam, có quyền bầu cử và ứng cử ở Việt Nam. Mà cho dù các bạn có trực tiếp gởi nhiều tỷ USD vào tài khoản riêng của chính phủ Việt Nam để xây dựng đất nước thì đó cũng không để đòi đa đảng. Việc tôi giúp một người (mổ tim) không bao giờ đi kèm yêu cầu người ấy phải phải dạy con theo ý tôi hay dạy vợ theo ý tôi.
AFR: Anh có thể nói gì về sự quan tâm đến chính trị của thanh niên Việt Nam ngày nay.
Đáp: Nếu chính trị nghĩa là hoạt động đóng góp xây dựng đất nước thì ngày nay có rất nhiều người trẻ tuổi – có cả sinh viên – bản thân không là đảng viên cộng sản hay đoàn viên cộng sản, tích cực tự ra ứng cử nghị viện. Nếu chính trị nghĩa khác ( tức chống cộng hoặc đòi đa đảng) thì nói thật là thanh niên không quan tâm, vì họ quan tâm đến kinh tế, đến học tập làm giàu, v.v. Ngày xưa sau giải phóng, thanh niên lén nghe đài BBC, đài VOA, và cả đài AFR của bạn. Ngày nay họ không ai nghe đài, không phải vì đài BBC bị dẹp (vì BBC vẫn còn chương trình Việt Ngữ online trên mạng), mà chỉ vì họ chán nghe. Ngay cả Hoa Kỳ có công bố Báo cáo Nhân Quyền thi ở Việt Nam chẳng ai tìm đọc hay quan tâm.
AFR: Nhưng còn tự do dân chủ? Đa đảng là có tự do, dân chủ.
Đáp: Mỗi loại cá có môi trường nước riêng để sống như nước ngọt, nước lợ hoặc nước mặn. Không phải ở Mỹ mới có tự do. Không phải ở Việt Nam mới có tự do. Tự do là khuôn khổ phù hợp với văn hóa mỗi giống dân. Việt Nam có tự do, và tôi đang tự do trả lời phỏng vấn. (Không thể chỉ khi nào tôi nói giống phe tự do thì tôi mới tự do.) Thật lạ khi có những đất nước tự do, dân chủ, đa đảng, được Mỹ thân cận, liên minh, đồng minh, lại dưới quyền cai trị độc tài của một cá nhân trong hơn 30 năm, như Indonesia, Phillipnes, v.v. trước đây, và Ai Cập cùng các nước trong khu vực Bắc Phi hiện nay (mà thế giới tự do dường như không hay biết). Ngoài ra, mọi thứ cần có thời gian để thích nghi, chẳng hạn chính phủ Việt Nam từ bao cấp quốc doanh, đã cho cổ phần hóa doanh nghiệp nhà nước, phát triển doanh nghiệp tư nhân, thậm chí chấp nhận mô hình nền kinh tế thị trường, trước tiên với sự cẩn trọng gọi là “theo định hướng xã hội chủ nghĩa” – mà nhiều người cười cợt nhạo báng để rồi chính mô hình định hướng ấy đã giúp Việt Nam phát triển. Nghĩa là dần dần sẽ có các điều chỉnh mới, áp dụng mới, theo hoàn cảnh cụ thể, chứ không có nghĩa là cần phải “đòi” tự do dân chủ hay mặc định rằng tự do dân chủ mới có đa đảng. Tôi đã rất chán trò đa đảng thời Việt Nam Cộng Hòa bởi vì đó có phải là đa đảng đâu! Toàn là mấy nhóm liên danh tranh cử kiểu “Kỳ Lân Xuất Hiện Quốc Gia Thái Bình”. Nói thật với bạn: đa đảng có nghĩa là các bạn muốn triệt hạ đảng cộng sản, mà như tôi đã viết trên Emotino: triệt hạ Đảng Cộng Sản tức xóa sổ các tướng lĩnh và Quân Đội Cộng Sản, dẫn đến việc Trung Quốc chiếm Việt Nam và toàn bộ Đông Nam Á.
Tôi đang sống ở một đất nước tự do, và có quyền công dân để góp ý với lãnh đạo Việt Nam. Tôi yêu nước Việt Nam (và không thích sự can thiệp của Mỹ) nhờ được học từ sách lịch sử Việt Nam in màu thật đẹp, thật công phu, bằng tiền của cơ quan viện trợ Hoa Kỳ USAID. Có thể tôi sẽ phản ảnh với cơ quan chức năng Việt Nam xem lại việc tại sao tập trung cho lịch sử Đảng xuyên suốt các bậc học từ tiểu học, trung học, đến đại học (mà không là chuyên sâu vào từng thời kỳ lịch sử theo thứ tự thời gian để chỉ học lịch sử Đảng vào năm cuối trung học chẳng hạn). Đó là quyền tự do của công dân Việt Nam (như tôi vào năm 1993 đã từng đề nghị Nhà nước xem xét việc in tiền với hình ảnh các danh nhân lịch sử, thay vì chỉ có mỗi hình Hồ Chí Minh, và tôi nhận được thư trả lời rất trang trọng từ Ngân Hàng Nhà Nước Việt Nam mà tôi có đưa lên Emotino).
AFR: Anh viết rất nặng nề và nhiều người (Việt Kiều) không hài lòng (cho rằng anh là cộng sản).
Đáp: Tôi sinh ra ở bịnh viện Từ Dũ, nghĩa là người Sài Gòn của chế độ trước (Việt Nam Cộng Hòa). Tôi theo Tây học và thần phục Tây học. Ba tôi là tú tài Pháp, tất nhiên thần phục Tây học. Ba tôi làm việc cho AirVietnam, và sau giải phóng AirVietnam dù là hàng không dân dụng vẫn được giao về Bộ Quốc Phòng với việc sử dụng nhân sự chế độ cũ rất hạn chế. Đó là lý do ba tôi mất việc, (từ viên chức sang trọng ăn mặc trang nhã mỗi ngày com-plê cà-vạt đi làm, biến thành ông ăn mặc vẫn theo thói quen áo sơ-mi dài tay bỏ trong quần nhưng đi bộ bỏ mối thuốc lá điếu hiệu Đông Nam ở Chợ Bàn Cờ Quận 3). Má tôi là người ít học, chỉ biết mặt chữ của tên các con để thêu tên con vào áo học sinh và khăn tay. Nhưng cả ba và má tôi đều răn dạy các con không được nghe lời chúng bạn vượt biên, đơn giản vì Việt Nam còn mồ mả  tổ tiên, còn ông bà cha mẹ. Sau này một anh dân biểu chế độ cũ sau khi học tập cải tạo xong, có đến xin cưới chị tôi và chị tôi sang Mỹ cùng chồng theo diện HO. Ở nhà anh ấy bên Mỹ vẫn đang treo cờ vàng ba sọc đỏ (cờ Việt Nam Cộng Hòa) đấy chứ. Còn em gái út của tôi theo chồng là người New Zealand (rất tôn trọng Việt Nam) về sống tại đất nước của chồng. Tôi là công dân Việt Nam bình thường. Tôi không là đảng viên cộng sản. Và tôi đang sống trong tự do ở Việt Nam. Chuyện không giống nhau về ý thức hệ hay bất đồng chính kiến như giữa tôi và ông anh rể cựu dân biểu ấy không có nghĩa chúng tôi là kẻ thù của nhau. Đó chính là tự do. Mỗi người đều có quyền tự do sống, và tôi chưa bao giờ nói những lời anh ấy phát biểu là nặng nề (khiến nhiều người Việt ở Việt Nam không hài lòng). Tôi có nhận nhiều email của một số Việt Kiều tỏ ý không hài lòng sau khi đọc mấy bài tôi viết trên Emotino, nhưng tôi không trả lời, do mục đích viết bài của tôi là để thể hiện quyền tự do ngôn luận của tôi ở Việt Nam và dành cho giới trẻ Việt Nam đang ở Việt Nam để họ hiểu biết hơn, chứ không nhằm bút chiến với ai ở hải ngoại. Xin nói thêm: email của các Việt kiều này có nội dung và ngôn từ rất đàng hoàng, lịch sự, nên tôi rất kính trọng, dù không hồi đáp. Riêng bạn lại phone trực tiếp, và bạn nói chuyện rất lịch sự, và tôi tỏ lòng kính trọng bạn bằng cách chấp nhận trả lời phỏng vấn.
AFR: Đúng là tôi cũng bất ngờ về anh sau khi nghe anh nói chuyện nãy giờ. Xin hỏi anh câu cuối: anh hãy nói thật lòng về đời sống người dân Việt Nam hiện nay.
Đáp: Khó khăn. Đó là từ ngữ bất kỳ ai đã và đang sống đều nhận thấy như lẽ thường tình. Mười tám năm sống dưới chế độ Sài Gòn, tôi nhận thấy vật giá luôn leo thang. Từ 30/4/1975 đến nay, tôi thấy vật giá luôn leo thang. Đó là điều đương nhiên ở mọi nơi khi con người ngày càng đông đúc hơn, còn đất đai cho lương thực ngày càng thu hẹp lại hơn. Ở đâu tôi cũng thấy người nghèo, nhưng người nghèo ở Việt Nam thì khác. Kinh tế Mỹ suy sụp, chính phủ Mỹ bỏ ra những gói cứu trợ khổng lồ vực dậy các công ty khổng lồ. Kinh tế Ireland suy sụp, chính phủ Ireland cầu cứu EU. Kinh tế Bồ Đào Nha suy sụp, chính phủ Bồ Đào Nha cầu cứu EU. Kinh tế Việt Nam không suy sụp mà chỉ ngày càng khó khăn hơn do tất cả các cường quốc thế giới suy thoái khiến một số nhà đầu tư hoặc rút lui, hoặc giảm quy mô, hoặc không tăng quy mô; chính phủ Việt Nam chẳng cầu cứu ai. (Vậy người nghèo Việt Nam là những người vẫn chưa thể giàu lên, còn người nghèo các nước nêu trên là  nạn nhân mà sự sụp đổ nền kinh tế đã bần cùng hóa họ). Người Việt lạc quan, và có sức chịu đựng. Cuộc sống bình thường với người giàu và người nghèo. Có người xài toàn hàng hiệu xa xỉ đắt tiền như điện thoại di động và laptop thượng hạng, v.v. Còn người nghèo Việt Nam được xã hội cưu mang với nhiều chương trình như xây nhà tình thương, nhà tình nghĩa, trợ vốn v.v. Đó là nghèo khó kiểu Việt, không phải nghèo bần cùng như nhiều người nghèo Ấn Độ và các nước khác.
[Ghi chú:
1-      Bài “Đa Đảng” trên Emotino: http://www.emotino.com/bai-viet/18997/da-dang
2-      Bài “Thư Của Ngân Hàng Nhà Nước Việt Nam Gửi Công Dân Hoàng Hữu Phước” trên Emotino: http://www.emotino.com/m.php?p=17012  ]

Đa đảng


Hoang Huu Phuoc, MIB
Câu nói hay nhất đầu năm 2011 cũng là câu đầy dõng dạc, dứt khoát, và khí thế – rất hiếm khi được nghe thấy ở Việt Nam trong suốt vài thập kỷ qua – chính là câu trả lời “Việt Nam Không Cần Đa Đảng  của một lãnh đạo Đảng khi được phóng viên nước ngoài phỏng vấn nhân Đại Hội Đảng Lần Thứ XI vừa qua. Cái thần uy của vị lãnh đạo Đảng là ở chỗ không cần nói nhiều, không cần giải thích dài dòng, vì sự phân bua nhỏ nhẹ dịu dàng không bao giờ là chiến thuật thượng đẳng hay phong thái đường bệ luôn phải có của người chiến thắng. Thế nhưng, vấn đề đa đảng sẽ cứ mãi được phóng viên nước ngoài lập đi lập lại trong những ngày tháng năm sắp đến, cũng như sẽ mãi được các nhóm chống Cộng khai thác để công kích Việt Nam, còn những người Việt ít làm việc trí óc thường dễ bị phân vân trước các khích bác. Nhân một số học trò và bạn hữu ở nước ngoài, những người hay chuyển đến tôi nhiều bài viết chống cộng ở hải ngoại do thích nghe tôi phản pháo [1] mà họ cho là dễ hiểu dễ nhớ khó cãi khó chốnghỏi tôi dịp Tết này vì sao Việt Nam vẫn còn “độc đảng độc tài” khi sự kiện Đại Hội Đảng Cộng Sản Việt Nam vẫn còn nóng hổi và vì cũng để những bạn trẻ Việt Nam hiểu biết thấu đáo hơn và hết phân vân trước các luận điệu chống đối của nước ngoài, tôi thấy cũng nên mạn phép dùng kiểu giải thích “cực kỳ bình dân” cho vấn đề “cực kỳ hàn lâm” trên.
Việt Nam không cần đa đảng vì sáu lý do rất đơn giản mà tất cả những người Việt Nam có sở hữu trí tuệ uyên bác và trong tình trạng sức khỏe tâm thần ổn định tốt đều đã hiểu và biết rất rõ như sau:

1) L‎ý do thứ nhất: Lẽ Công Bằng
Tại các nước Âu Mỹ dù có hay không có kinh qua các cuộc chiến tranh nội bộ, xâm lược hay bị xâm lược, khu vực hay toàn cầu, thì mọi tầng lớp nhân dân thuộc mọi phe nhóm hay đảng phái đều có đóng góp công của vào việc xây dựng đất nước, đóng góp xương máu trong tiến hành xâm chiếm nước khác làm giàu cho nước mình, hay đóng góp máu xương chống giặc xâm chiếm nước mình để giữ yên bờ cõi; thế nên ở xứ của họ đương nhiên là các phe nhóm chính trị, các đảng phái chính trị, và các tầng lớp nhân dân có quyền lợi như nhau trong sinh hoạt phe nhóm, đảng phái, mà họ gọi hoa mỹ là “đa đảng” như một nền tảng của “tự do ngôn luận” và “tự do lập đảng”. Tất nhiên, “đa đảng” là để che dấu một sự thật là tất cả các đảng đều chỉ khác nhau ở cái tên còn giống y nhau ở hai điểm (a) phục vụ lợi ích các nhà tài phiệt chủ nhân của đảng cầm quyền và (b) phục vụ lợi ích các nhà tài phiệt chủ nhân của các đảng khác đang nắm quyền ở Thượng Viện và Hạ Viện – nghĩa là nếu giả dụ hoang đường rằng ngay cả khi đảng “Cộng Sản Mỹ” có người “đắc cử” làm Tổng Thống Hoa Kỳ thì người ấy vẫn phải răm rắp thực hiện đầy đủ các cam kết của và tiếp tục các đường lối đối ngoại và thậm chí các cuộc chiến tranh gây ra bởi vị tổng thống tiền nhiệm. Tương tự, đa đảng ở Anh Quốc có nghĩa là bất kỳ đảng nào lãnh đạo chính phủ cũng đều phải tuyệt đối ủng hộ Mỹ, chung vai sát cánh với Mỹ tiến hành chiến tranh tại bất kỳ khu vực nào Mỹ muốn. Thêm vào đó, “đa đảng” tại các quốc gia theo thể chế quân chủ lập hiến chính là trò bát nháo buồn cười khi  vẫn tồn tại miên viễn đặc quyền bất khả xâm phạm của các “vua”, các “nữ hoàng”, tức “đảng cấp trên” hay “đảng thượng cấp”, còn các đảng ở quốc hội và “nội các” là … “đảng hạ cấp” mà họ tự an ủi bằng danh xưng hoa mỹ “đa đảng của tự do dân chủ”.
Việt Nam hoàn toàn khác: tất cả các phe nhóm và đảng phái chính trị đều hoặc làm tay sai cho Pháp hay Nhật hay Hoa hay Mỹ, hoặc tự bươn chải chỉ biết dùng nước mắt bạc nhược cố tìm “đường cứu nước” (như Phan Bội Châu khóc lóc với Lương Khải Siêu [2] khi nhờ Lương Khải Siêu giới thiệu với Nhật xin giúp kéo quân sang Việt Nam đánh Pháp, mà không biết mình rất có thể đã “cõng rắn cắn gà nhà”, “rước voi về dày mả tổ”, mở đường cho sự quan tâm của Quân Phiệt Nhật tàn bạo đánh chiếm và giết chết nhiều triệu người Việt Nam sau này, và phải nhờ Lương Khải Siêu ban phát cho lời khuyên can mới hiểu ra sự nguy hiểm của lời yêu cầu Nhật đem quân đến Việt Nam giúp đánh Pháp), và tất cả đều chống Cộng. Chỉ có Đảng Cộng Sản Việt Nam đánh thắng tất cả, tạo dựng nên đất nước Việt Nam thống nhất, nên việc “đòi quyền lợi” hay “đòi quyền tham chính” của tất cả các cá nhân, tất cả các phe nhóm chính trị bên ngoài Đảng Cộng Sản Việt Nam là điều không tưởng, vô duyên, khôi hài và bất công, nếu không muốn nói là hành vi bất lương của kẻ cướp muốn thụ hưởng quyền lực chính trị trong khi đã không có bất kỳ công sức đóng góp nào cho Đảng Cộng Sản Việt Nam, ngoài sự chống phá ngay từ bản chất.
Người Việt Nam yêu sự công bằng nên không ai chấp nhận đa đảng. Bất kỳ ai nói nhặng lên về đa đảng đích thị là phường gian manh muốn ngồi mát ăn bát vàng, hoặc phường Việt gian tay sai Hoa-Mỹ, và do đó không thuộc cộng đồng người dân Việt chân chính.

2) Lý do thứ nhì: Yêu Cầu Cao Và Chuyên Nghiệp Của Trị Nước
Đảng Cộng Sản Việt Nam đã lãnh đạo thành công về chính trị.
Đảng Cộng Sản Việt Nam đã lãnh đạo thành công về quân sự.
Đảng Cộng Sản Việt Nam đã lãnh đạo thành công về ngoại giao.
Đảng Cộng Sản Việt Nam đã lãnh đạo thành công về kinh tế.
Đảng Cộng Sản Việt Nam đã lãnh đạo thành công về tạo uy danh lớn, uy tín cao, uy thế mạnh trên trường quốc tế.
Do đó, Đảng Cộng Sản Việt Nam đã bảo vệ đất nước thành công, đã xây dựng đất nước thành công, và tất cả những điều này có nghĩa rằng Đảng Cộng Sản Việt Nam có kinh nghiệm thực tế về trị quốc.
Nhân dân Việt Nam không bao giờ cho phép Đảng Cộng Sản Việt Nam đặt sinh hoạt chính trị sống còn của đất nước Việt Nam vào tay những kẻ vô danh tiểu tốt chỉ có hai thứ lận lưng là (a) tấm bằng thạc sĩ hay tiến sĩ của đại học Mỹ và (b) tiền tài trợ của Mỹ và những nước tương cận mưu toan xóa sổ Đảng Cộng Sản Việt Nam để ăn cướp thành quả cách mạng mà chỉ riêng Đảng Cộng Sản Việt Nam tạo dựng nên.

3) L‎ý do thứ ba: Kinh Nghiệm Thực Tế Và Sâu Sắc Của Người Việt Đối Với Những Kẻ Đặt Vấn Đề Đa Đảng
Tất cả những kẻ đặt vấn đề đa đảng đều nhận tiền của các thế lực chống cộng, từ đó dễ dàng suy ra rằng đòi hỏi đa đảng chỉ nhằm một mục đích duy nhất là tiêu diệt cộng sản để chỉ còn một đảng duy nhất của riêng chúng, chứ không phải để cùng Đảng Cộng Sản hữu hảo sinh hoạt chính trị “tự do” như ở các nước khác. Đảng Cộng Sản Việt Nam sẽ không xứng đáng lãnh đạo đất nước Việt Nam nếu để bản thân Đảng bị tiêu diệt vì luận điệu đa đảng ngây ngô trẻ nít ấy.
Điều nói thêm tuy không cần thiết do đã là sự thật quá rõ ràng là tất cả những người đã và đang kêu gào đòi đa đảng đều là phường bất tài vô dụng, vô danh tiểu tốt, vô hạnh, và vô lại. Không một ai trong nhóm người đòi đa đảng có thể cho ra một cái tên cụ thể nào của một con người cụ thể nào trong toàn thế giới chống cộng có uy danh hiển hách cùng kỳ tích trong và kinh nghiệm về trị quốc để có thể “tham chính” tại Việt Nam.

4) Lý do thứ tư: Kinh Nghiệm Thực Tế Và Sâu Sắc Của Người Việt Đối Với Đa Đảng
Người dân Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa đã có kinh nghiệm rằng Đảng Cộng Sản ở Miền Bắc đã lãnh đạo cách mạng thành công, chiến thắng xâm lược, xây dựng đất nước, và thống nhất đất nước trong vẻ vang.
Người dân Việt Nam Cộng Hòa đã có kinh nghiệm rằng Miền Nam đã chưa hề có chế độ đa đảng  mà chỉ có vài phe nhóm linh tinh hay nói đúng hơn là chế độ đa đảng với chữ “đảng” là “băng đảng”. Sau nhiều năm làm tổng thống, Nguyễn Văn Thiệu cho rằng nhất thiết phải có một đảng chính trị để hòng có được uy danh một tổ chức có cương lĩnh hẳn hoi hầu sánh được với Đảng Cộng Sản Việt Nam nên đã khẩn cấp tổ chức nên cái gọi là Đảng Dân Chủ, với cờ vàng sao đỏ (đối chọi với cờ đỏ sao vàng) do Nguyễn Văn Thiệu làm đảng trưởng (đối chọi với chủ tịch đảng Hồ Chí Minh) trong lễ ra mắt ồn ào rợp cờ xí năm 1973 tại tòa nhà sát bên nơi nay là trụ sở Ủy Ban Nhân Dân Quận Bình Thạnh. Kỳ dư chỉ là những “liên danh tranh cử” của các tên tài phiệt, nhân sĩ “xôi thịt”,  trí thức nửa vời, tu sĩ hổ mang, tay sai Mỹ, bất tài về kinh tế, bất lực về quân sự, dẫn đến sự thất bại nhục nhã khi các tổng thống nối đuôi nhau khóc lóc trên đài truyền hình quốc gia, run rẩy giàn giụa nước mắt thề tử thủ trước khi ôm vàng trốn chạy, còn quân đội vứt bỏ cả quân trang quân dụng và quân phục tháo chạy tán loạn.
Người dân Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam biết rất rõ rằng “tự do đa đảng” kiểu Mỹ áp dụng ở Đông Nam Á hoàn toàn là “độc-đảng-có-sự-ủng-hộ-của-Mỹ” như vết xe đổ của Philippines, Indonesia, v.v.; đồng thời, “tự do dân chủ” dưới sự bảo trợ của Mỹ luôn đồng nghĩa với độc tài gia đình trị tàn bạo và phản dân chủ như phiên bản các “đồng minh” khủng khiếp của Mỹ mà cụ thể là các tên tổng thống “độc đảng độc tài” như Ferdinand Marcos (Philippines), Suharto (Indonesia), Park Chung-hee (Hàn Quốc), Ngô Đình Diệm (Việt Nam Cộng Hòa), Nguyễn Văn Thiệu (Việt Nam Cộng Hòa), v.v., mà hiện nay là Husni Mubarak (Ai Cập) đã cai trị cùng kiểu và bị lật đổ cùng với sự dấy lên của phong trào chống Mỹ và/hoặc chủ nghĩa cực đoan gây bất ổn triền miên trên toàn thế giới.
Do đó, người dân Việt Nam chân chính, biết tự trọng, có tính hào hùng dân tộc, và hiểu biết sâu sắc về chính trị sẽ không bao giờ đặt vấn đề về đa đảng hay có nhu cầu đối với đa đảng.
Người Việt chân chính và có học thức đều biết rằng Hoa Kỳ và Việt Nam đều độc đảng, với điểm khác nhau duy nhất là đảng ở Việt Nam ở dạng sinh học nhất thể, còn đảng ở Hoa Kỳ là dạng sinh năm sinh ba sinh mười giống nhau như đúc do tự phân thân kiểu vi trùng để hoạt động giống y nhau bằng những cơ thể khác nhau, phục vụ cho mục đích không khác nhau.
Người Việt chân chính và có học thức đều biết rằng Hoa Kỳ và phe người Việt chống cộng hiểu rất rõ là họ đang sử dụng chiêu bài công kích cộng sản độc đảng chỉ với mong muốn tiêu diệt cộng sản, hình thành một xã hội độc-đảng-không-cộng-sản mà thôi, như những cuộc tiêu diệt cộng sản và chụp mũ cộng sản lên đầu phe đối lập đã luôn xảy ra dưới thời Suharto, Ngô Đình Diệm, Nguyễn Văn Thiệu cùng những tên tương cận khắp thế giới.
Người Việt chân chính và có học thức muốn đất nước được lãnh đạo bởi một đảng chính trị có thực tài để không phải chứng kiến trò hề tranh cử như ở Mỹ và sự rối loạn chính trị như ở Thái Lan. Đảng phái chính trị ở Việt Nam Cộng Hòa hoặc hữu danh vô thực, hoặc bất tài vô dụng, nên không bao giờ là mong muốn có tồn tại của người dân. Đảng phái chính trị “tương lai” mà những tên nhóc con vô danh tiểu tốt điên rồ như Lê Công Định [3] hay Cù Huy Hà Vũ [ 4] hoặc những tên lưu manh mặc áo chùng đen hay cà sa điên loạn muốn thành lập dù bất tài vô dụng về chính trị, ngu dốt về trị quốc, và chà đạp giáo lý đấng Chí Tôn không bao giờ được người dân Việt Nam chân chính yêu nước cho phép hình thành.

5) L‎ý do thứ năm: Người Dân Việt Nam Hài Lòng Với Và An Tâm Dưới Sự Lãnh Đạo Của Đảng Cộng Sản Việt Nam

6) Lý do cuối cùng và là lý do quan trọng nhất: Sự Tồn Tại Của Việt Nam
Mỹ kiêng sợ Trung Quốc đến độ nhiều chục năm qua không bao giờ dám gọi đồng minh Đài Loan là quốc gia. Thái Lan kiêng sợ Trung Quốc. Thế giới kiêng sợ Trung Quốc. Trung Quốc không sợ bất kỳ quân đội nào của thế giới. Trung Quốc chiếm Hoàng Sa đánh tan các chiến hạm Việt Nam Cộng Hòa ngay trước mũi Đệ Thất Hạm Đội hùng hậu của Hoa Kỳ. Trung Quốc chỉ sợ quân đội của Đảng Cộng Sản Việt Nam.
Bọn đòi đa đảng là nhằm xóa sổ Đảng Cộng Sản Việt Nam. Người dân Việt Nam biết rằng xóa sổ Đảng Cộng Sản Việt Nam đồng nghĩa với thủ tiêu tất cả các tướng lĩnh Cộng Sản của quân đội Việt Nam, và làm tan rã quân đội Việt Nam. Người dân Việt Nam biết rằng Trung Quốc không trông mong gì hơn là Việt Nam có đa đảng, vì ngay khi bọn đa đảng xóa sổ được Đảng Cộng Sản Việt Nam, Trung Quốc sẽ xua quân đánh chiếm toàn bờ cõi Việt Nam và chiếm Việt Nam trong vòng 8  giờ làm việc của một ngày làm việc.
Người Việt chống cộng hay rêu rao Đảng Cộng Sản Việt Nam làm tay sai cho “giặc” Trung Quốc  mà không đủ trí tuệ để hiểu rằng chính những hành vi chống Việt Nam của họ mới làm hài lòng mấy anh “giặc” ấy.
Hoa Kỳ thiếu ánh sáng trí tuệ nếu tài trợ dưỡng nuôi các phe nhóm chống Việt Nam Cộng Sản, vì chỉ có quân đội của Đảng Cộng Sản Việt Nam mới có thể ngăn chặn sự bành trướng của Trung Quốc xuống vùng Đông Nam Á, không cho Trung Quốc uy hiếp Châu Úc, không cho Trung Quốc đặt dấu chấm hết cho sự ngự trị tung hoành của các hạm đội Hoa Kỳ ở Thái Bình Dương.
Cộng sản không bao giờ có thể bị tiêu diệt; do đó, sự trỗi dậy của đa đảng đồng nghĩa với nội chiến, tàn phá đất nước, tàn diệt dân tộc, và tạo điều kiện cho Trung Quốc xóa sổ Việt Nam.

Ngoài sáu lý do đơn giản cực kỳ bình dân dễ hiểu và dễ nhớ trên còn có vô số các lý do khác, chẳng hạn (a) thế giới đang đánh giá cao về sự ổn định chính trị (do độc đảng đem lại) ở Việt Nam, nên Việt Nam dứt khoát kiên trì độc đảng để không làm thất vọng các nhà đầu tư quốc tế; (b) thế giới tư bản biến loạn với sự suy thoái kinh tế toàn cầu và các chủ thuyết của Karl Marx được Châu Âu quan tâm tái nghiên cứu tìm cách cứu thân trong khi Việt Nam đã nhuần nhuyễn áp dụng sáng tạo nên không lý do gì phải đi theo con đường đa đảng vô hiệu và thất bại của Âu Mỹ; hay (c) ngay cả Chính Phủ Hoa Kỳ cũng phải nhìn nhận vai trò quan trọng chiến lược của Việt Nam, đất nước độc đảng, trong an ninh khu vực và quốc tế, v.v.

Lời kết luận sẽ rất đơn giản, như lời lãnh đạo Đảng Cộng Sản Việt Nam đã nói:
“Việt Nam Không Cần Đa Đảng.”

Ghi chú:
[1]  Những Lập Luận Kỳ Quái Của Người Tự Xưng Là TS Trần Minh Hoàng.  http://www.emotino.com/m.php?p=18865
[2]  Lời tựa của Lương Khải Siêu trong tác phẩm Việt Nam Vong Quốc Sử của Phan Bội Châu (ấn bản 1906):
Gần đây, ta gặp một người Việt Nam vong mệnh (ý nói đến Phan Bội Châu), thường khi nói chuyện với ta, ông hay giàn giụa nước mắt!...Ta đọc sách này (Việt Nam vong quốc sử) chẳng những đã thương mà lại còn sợ nữa!
[3]  Tôi Và Lê Công Định. http://www.emotino.com/m.php?p=18839
[4]  Tôi Và Cu Huy Ha Vu. http://www.emotino.com/m.php?p=18920